VĂN : Ngược Dòng

NGUYÊN MẪN

Một nén tâm hương, con tâm thành ngưỡng nguyện …

Hổ thẹn, dòng nước mắt nào đang chảy.

Nhớ về rừng Kỳ Đà trong vườn Cấp Cô Độc, văng vẳng pháp an tâm, và làm sao hàng phục.

Hướng về núi Thứu, mở hội Pháp Hoa, Sen Trắng nở tròn thơm, người người hân hoan, tâm ta có Phật.

Nhưng, vì ta ngu dốt, bụi trần phủ kín, có ngọc ngà mà vẫn áo rách, quần ôm. Thân gầy mang nặng trầm luân, u mê lận đận, xó chợ đầu đường … Ai gây ta khổ, ai đầy ải ta vào chốn đoạn trường.Vì u mê ta đã thuận dòng sinh tử.Nhận giặc làm con, nhận hư làm thật, rồi năm tháng lang thang trong mê vọng.

Như Ý đây rồi, nắm trong tay,

Chơn Tâm vốn sẵn tánh tròn đầy,

Sao anh chấp nhận thân Cùng tử

Ngụp lặn vô minh kiếp đọa đày.

A Nan đa văn quảng trí, Phú Lâu Na thuyết pháp biện tài, Tu Bồ Đề giải không vô ngại, Xá Lợi Phất trí tuệ cao vời… là ai đó? Sao ta cứ đứng xa tránh né, ái ngại không gần, khép nép cho mình là hạ đẳng, con người ngu dốt, không thể rửa sạch phàm trần? Rồi Đề Bà Đạt Đa đang tâm phản Phật, Angolimala độc ác bạo tàn, Ma Đăng Già dâm phụ, quyến rũ A Nan …Sao ta lại oán trách, phê phán, chê người.Tất cả chẳng hai, vọng – chơn do phân biệt, kính lạy Bổn sư, con xin tâm thành sám hối.

Đừng sợ tâm mình không sáng, cam phận yếu hèn. Ngưỡng nguyện Ngài thương xót dạy cho con.Từ vô thỉ, chéo áo sẵn bảo châu mà sao con vẫn đói ? vẫn ngu, vẫn dại khờ ?

Nhớ lời cha lành thương dặn, con không còn dính mắc sắc không.Không chấp các tướng phàm trần, mà vô trụ tức là an trụ.

Con quyết trở về, bản lai diện mục, mặt này của ai ? Dứt vọng quy Chơn, bàn tay sấp ngửa.. Khối óc tấm lòng, quyết tâm mài dũa, ngọc nào không sáng, chơn tâm nào không hiển lộ.

Anh chị em Áo Lam ơi, chúng ta đang làm gì ? Đang đi về đâu ? Sao đi hoài mà chẳng tới.Đứng trước Chùa rồi không chịu vào trong.Cửa Chùa sẵn mở, anh chị em Thấy gì không, Biết gì không, Nhận rõ gì không. Vô vàn Ngọc Ngà Châu Báu, sao còn ngẩn ngơ, suy tính, dại khờ.

Tìm Phật ở đâu xa, ngay trong lòng ta đó :

Cực Lạc là đây chứ ở đâu,

Lăng xăng vọng động, chớ mong cầu,

Gieo nhân tịnh hạnh là châu ngọc

Chuyển kiếp vô minh, quả nhiệm mầu.

Nhớ bước khởi đầu, mang nặng thâm ân. Thương Phật, thương Thầy, thương người đi trước.

Ai sáng lập GĐPT, ai dìu con đến chỗ thanh lương.Ai dẫn con đi Con đường Hoa Sen trắng. Ai đội cho con chiếc mũ Tứ Ân, ân Đạo, ân đời.

Diễm phúc đời con, áo màu hoại sắc, ngực hoa sen trắng, thanh khiết nhiệm mầu.

Bảy mươi năm qua, rồi vài mươi năm nữa …, thời gian vô cùng và không gian vô tận, ai sẽ đến nơi, nhìn trời xanh mây trắng, ai vẫn dừng lại mang kiếp đọa đày.Sáng tối đổi thay, thủy triều lên xuống.Ai tắm hai lần trên một dòng sông ?

Đã trưởng thành rồi, bảy mươi năm trong ánh Đạo.Lý tưởng này đâu dễ chùn chân.Quyết tâm đi, chân cứng đá mềm.Đóa Sen trắng, viên dung vô ngại.

Trước mặt ta gai nhọn, hố hầm, xung quanh ta dục trần vây bủa.Có gì vui, mà tham cột chặt.Gút mở ngay, lòng nhẹ nhõm an lành.Ngũ dục là hầm lửa, rắn rít, đọa đày.Ta hãy quay về, nhà xưa ta đó, Ngọc Như Ý vẫn còn đây.

Con đường ta đi không hoa không bướm, không nhung gấm lụa là, nhưng là con đường chánh đạo, thoát khỏi Ta Bà, an nhiên cõi tịnh.

Tinh tấn lên, anh chị em ơi, ta không giải đãi quay cuồng, rong chơi sáu nẽo.Dòng nước ngược ta quyết tâm lướt sóng.Qua sông rồi, trời mở rộng thênh thang…

Ánh sáng truyền đăng, lời thưa bạch Phật.Lời nguyền son sắt, chí vững tâm bền. “Thuấn nhã đa tánh khả tiêu vong.Thước ca ra tâm vô động chuyển.”

Kính lạy đức Thế Tôn,

Anh chị em con, chân cứng đá mềm.Bao phiền não từ ngoài hay trong, chúng con đều xin đưa vào vô niệm.

digg delicious stumbleupon technorati Google live facebook Sphinn Mixx newsvine reddit yahoomyweb