VIẾT CHO CÁC EM NGÀNH THANH THIẾU : MỘT BUỔI TRƯA HÈ
ĐỒNG TRÚC
MỘT BUỔI TRƯA HÈ
Viết cho các Em Ngành Thanh Thiếu
Nầy Em !
Đó là một buổi trưa Hè, vắng lặng. Nắng trời chiếu sáng đầy oi bức như rực lửa và khắc nghiệt. Các cây cối xung quanh dường như đang bị say nắng, gục đầu im lìm chịu đựng. Mặt đường tráng nhựa đen trước mặt, đang bốc hơi nóng hừng hực, không gian như chết sững, khô cứng một cách lạ thường…
Nóng ! Nóng ! Trời hôm nay nóng quá !
Em biết không ? Tôi đang ngồi ở một bãi cỏ, dưới tàng cây Sồi (Oak tree), chung quanh tôi đang nắng và nắng ! Những vạt nắng hầm hập nhảy múa làm tôi hoa mắt, mặc dù tôi đang đeo một loại kính loạn thị (Astigmatism), rồi, tôi cảm thấy như bị nhức đầu kỳ lạ. Tôi ngồi cố chịu đựng như thế một lúc khá lâu, tôi chợt nhớ đến hình ảnh căn nhà lửa mà Đức Thích Tôn đã ví dụ trong Phẩm Kinh Pháp Hoa, do Ngài thuyết giảng.
Là một Phật Tử, trên con đường học Đạo, tôi rất thích và bị hấp dẫn khi đọc, tụng qua Bộ Kinh nầy.
Hình ảnh căn nhà lửa trong Kinh Pháp Hoa đó, có phải chăng là thế giới bạo loạn của con người ngày nay ? Có phải chăng là thế giới tâm linh, đầy dục vọng, sân hận, oán thù, thiếu hiểu thiếu thương và thèm khát ?
Con người đã trả một cái giá quá đắt cho lòng tham thấp hèn của mình. Biết đến bao giờ con người mới chịu tự chui ra khỏi căn nhà lửa đó ?
Em biết không ? Giữa lúc tôi đang suy tưởng về căn nhà lửa kia, bỗng tiếng hót của bầy chim Ri (Sparrow), trông rất dễ thương, đang ríu rít trên cây, làm tôi cảm thấy vui vui lạ thường. Lúc nầy, ông mặt Trời đã dịu bớt cơn nắng thịnh nộ và như xót lòng ban bố cho trần gian xung quanh một chút gió nhẹ, nghe thoảng hiu hiu … Không khí dịu lại một ít, dù hơi nóng vẫn ngột ngạt chưa chịu rời xa, nhưng sinh vật và cây cối lúc nầy dễ thở hơn nhiều .
Tôi vẫn lắng nghe và ngẩng đầu, nhìn chim hót ríu rít trên những cành cây. Có lẽ, chúng đang cãi lộn, có lẽ chúng đang giành ăn, hay có lẽ chúng đang tự tình . Dù gì đi nữa, tiếng chim hót vẫn đem lại vui vẻ, sảng khái cho loài người, nhất là trong hiện tại, đang có tôi hiện hữu. Những tiếng hót du dương, hay ríu rít khác nhau của bầy chim kia, phá tan đi bầu không khí tĩnh mich của một buổi trưa Hè và giúp cho tôi thêm sức sống mãnh liệt.
Tôi trở mình, để thay đổi với một thế ngồi khác, cho đỡ mỏi chân, tự mình cảm nghĩ và tiếp tục lắng nghe điệu nhạc chim kêu thật êm tai, hòa theo tiếng thở dài của gió … Trong im lặng và lắng nghe, tôi tự ru hồn vào điệu nhạc thiên nhiên và thế giới của âm nhạc thiên nhiên như đã đưa tôi vào thế giới của tâm linh. Hiện tại ! Bây giờ ! Ở đây ! Giây phút nầy thật tuyệt vời ! Tự tại là đây ! Điệu nhạc đó, không phải riêng cho tôi, của riêng tôi. Đó là của tất cả mọi người, trong đó có Em !
Nếu ai lãnh hội được thì thế giới tâm linh kia đã mở cửa sẵn chờ. Ngay lúc ta yên lặng, không xao động, tấm màn sân khấu đã vén mở và dàn nhạc hòa tấu, khúc nhạc tâm linh đã trỗi lên, và mời ta ! Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự phong phú, sung mãn của nội tâm chính mình, của thế giới bên trong nơi mình. Vậy thì mời Em,
Hãy thức tĩnh đi !
Hãy lắng nghe đi !
Hãy bước vào đi !
Hãy thương nhau đi !
Em nhé !
Tất cả cho Em !
Hẹn Em lần sau …
ĐTR-HC
Hè 2011
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)