CÂU CHUYỆN THIỀN : ÂM THANH CỦA BÀN TAY
ÂM THANH CỦA BÀN TAY
( Trích GÓP NHẶT CÁT ĐÁ – Bản Dịch : ĐỖ ĐÌNH ĐỒNG )
Đại sư đền Kennin là Mokurai, Im Lặng Sấm Sét. Mokurai có một chú bé hầu cận tên là Toyo, Toyo chỉ mới mười hai tuổi. Toyo thấy những đệ tử khác mỗi sáng và chiều vào phòng thầy để tham thiền ( hay là sự chỉ dẫn từng người nhận công án để chận đứng sự lang thang của tâm thức) . Toyo cũng thích tham thiền. Mokurai bảo: “ Hãy đợi ít lâu. Con còn nhỏ lắm “ Nhưng chú bé quyết ý, vì thế cuối cùng Mokurai phải làm vừa lòng chú.
Một buổi chiều, bé Toyo vào giờ riêng, đến cửa phòng tham thiền của thầy. Chú đánh chuông báo hiệu sự có mặt của mình, chú cung kính cúi đầu đảnh lễ ba lần ngoài cửa rồi bước vào phòng im lặng kính trọng ngồi xuống trước mặt thầy.
Mokurai hỏi: “ Con nghe được âm thanh của 2 bàn tay vỗ vào nhau. Bây giờ con hãy chỉ cho thầy âm thanh của một bàn tay”
Toyo cúi đầu bái chào thầy rồi về phòng riêng của chú để soi xét việc này. Từ trong cửa sổ của phòng chú, chú nghe nhạc của các Geisha xa xa bên ngoài.
“ A! ta có rồi”, chú reo lên.
Chiều hôm sau, Mokurai bảo chú minh giải âm thanh của một bàn tay, Toyo bắt đầu chơi nhạc của Geisha.
Mokurai bảo:”Không, không. Cái đó không đúng. Đó không phải là âm thanh của một bàn tay. Con chưa được chi cả “
Nghĩ rằng như thế nên chấm dứt nhạc. Toyo dời chổ ở đến một nơi khác. Chú lại trầm tư: “ cái gì có thể là ân thanh của một bàn tay ?”. Chợt chú nghe được tiếng róc rách của nước chảy.
Chú nghĩ :” Ta được rồi !”
Khi Toyo gặp được thầy, chú bắt chước tiếng róc rách của nước chảy.
Mokurai hỏi: “ Cái gì thế?. Đó là tiếng nước chảy. Không phải âm thanh của một bàn tay. Hãy cố nữa.”
Vô ích. Toyo trầm tư để lắng nghe âm thanh của một bàn tay. Chú nghe tiếng thở dài của gió. Nhưng âm thanh này cũng bị từ chối. Âm thanh của một bàn tay không phải là âm thanh của những con châu chấu. Hơn mười lần Toyo viếng Mokurai với những âm thanh khác nhau. Tất cả đều không phải.
Gần một năm trời Toyo suy tư lung lắm về âm thanh của một bàn tay là cái gì. Cuối cùng bé Toyo bước vào sự thiền định thật sự và siêu việt qua tất cả mọi âm thanh. Sau đó chú giảng giải:
“ Ta không còn sưu tập nữa vì ta đã đạt được ÂM THANH KHÔNG ÂM THANH “.
Toyo đã chứng ngộ được âm thanh của một bàn tay.
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)