THƠ: VỀ QUÊ

THƠ

Về quê

***

Chiều lạnh giá Đông về gọi Hạ,

Trời bao la chứa cả tình thương.

Lùa cánh gió mênh mông biển lạ,

Trong VÔ THƯỜNG chợt thấy CHÂN THƯỜNG.

**

Mai Xuân tới mang Thu theo với,

Nắng ban mai uống trọn sương mờ.

Mây tình biến thành khung trời mới,

Rồi trăng sao dệt mộng thành thơ.

**

Nước chảy mãi không bao giờ nghỉ,

Trăng vẫn soi CHÂN-THIỆN-MỸ còn,

Vạn vật với muôn loài sinh tử

Vòng luân hồi sao mãi không mòn.

**

Bỗng một phút gió trăng mây nước,

Cùng ngàn sao muôn vật hiện về.

Phong trần khách ung dung dừng bước,

Thấy như mình vừa trở về quê

***

MẬT NGHIÊM

Đặng Nguyên Phả

digg delicious stumbleupon technorati Google live facebook Sphinn Mixx newsvine reddit yahoomyweb