MẩU CHUYỆN HAY : NGỌN NẾN KHÔNG CHÁY
NGỌN NẾN KHÔNG CHÁY
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.
Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình. Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: ” Tại sao nến của con lại không cháy?”. Bé gái đã đáp rằng: ” Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con“. Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông. Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.
THE UNLIGHTED CANDLE
In the city, there were the father and daughter; both lived happily together. One day, his little girl became very ill and passed away forever. The father was suffering; he turned his back on everyone. He was not too concerned about his life. He locked himself inside and cried forever.
One night, the father fell asleep and had a strange dream. In his dream, there was a lantern parade; all candles were lightened up, sparkling and shine, except for one; that was his little girl that he then noticed when he looked closer to her. He approached to her and asked: “how come your candle is not lit up? The little girl responded: “I tried, but every time, I lit up the candle, your tears stopped it right away”. The father realized what he had done. From that day on, he regained his balance, lived happy, helped others around him, because he wanted to bring hope to his loving daughter past life. Tears can only be eased in some ways, but not to completely end what has been lost. So, cry when you need to; but stabilize yourself, ground your feet on earth. Remember, your love ones are there somewhere in space, surrounding you, and they are looking at you with great hope and smile at you. So, live for them; live to bring peace to you and everyone.
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)